![]() |
Diễn viên Trung Anh - Tuấn Tú rạng rỡ trong buổi giao lưu trực tuyến tại tòa soạn báo Vietnamnet, Hà Nội. Ảnh: Lê Anh Dũng |
Nội dung cuộc giao lưu
thuanh , Nữ - 27 Tuổi
Chị Quỳnh ơi chị có hài lòng về cái kết Về nhà đi con không? có điều gì chị muốn thay đổi không?
Thu Quỳnh: Thu Quỳnh rất hài lòng về cái kết này. Đã có một vài lựa chọn cho cái kết của "Về nhà đi con" nhưng tôi tin đây là cái kết đẹp nhất. Nó mở ra một tương lai đầy vui vẻ cho tất cả các cặp đôi.
Hằng ỉn , Nữ - 25 Tuổi
- Ngày 12/8 Chủ tịch nước Nguyễn Phú Trọng ký phong tặng danh hiệu NSND cho các nghệ sĩ trong đó có Trung Anh. Chú đón nhận tin này thế nào?
Trung Anh: Có lẽ bản tính của tôi hơi trầm lặng nên tôi đón nhận cũng bình thản. Tất nhiên cũng vui chứ! Là nghệ sĩ, sau nhiều năm lăn lộn với nghề, ngoài được nhân dân đón nhận ở mỗi vai diễn, giờ nhà nước công nhận nữa, tôi nghĩ bất cứ nghệ sĩ nào cũng vui mừng.
hằng Nguyễn , Nữ - 26 Tuổi
- Chào chị Quỳnh, em rất thích vai Thu Huệ của chị. Hôm qua xem tập cuối thấy chị xinh quá. Chị Quỳnh chia sẻ cảm xúc sau tập cuối phát sóng thế nào ạ?
Thu Quỳnh: Sau tập hôm qua Thu Quỳnh rất bồi hồi, cảm giác không muốn xa một chút nào. Thu Quỳnh đã xem phim như một khán giả. Bộ phim mang lại cho tôi rất nhiều giá trị trong cuộc sống.
minh ánh , Nữ - 29 Tuổi
- Quốc Trường, Bảo Thanh - 2 diễn viên chính thừa nhận thành công của bộ phim mở ra cho họ nhiều cơ hội trong sự nghiệp. Còn với chị, sự chú ý từ khán giả có thuận lợi thế nào đối với con đường sắp tới trong showbiz?
Thu Quỳnh: Tôi cũng nhận được nhiều lời mời hợp tác hơn. Bên cạnh đó, sự ủng hộ của khán giả giúp tôi tự tin hơn trong việc thử sức trong những lĩnh vực mới. Sắp tới,Thu Quỳnh cũng mạnh dạn tổ chức một cuộc triển lãm về thời trang đương đại. Thu Quỳnh đóng vai trò người mẫu thể hiện tinh thần của bộ sưu tập. Thu Quỳnh muốn truyền được nguồn năng lượng tích cực của mình tới những người phụ nữ đã và đang phải trải qua sóng gió trong cuộc sống.
Ngọc Mai , Nữ - 41 Tuổi
- Chú Trung Anh đánh giá cao diễn viên nào trong phim? Kỷ niệm nào đáng nhớ nhất của chú khi đóng bộ phim này?
Trung Anh: Thật ra, trong số các diễn viên trẻ, tôi ấn tượng với diễn xuất của Bảo Thanh. Tôi diễn với Bảo Thanh khá nhiều, tôi nhớ có lần tôi viết trên trang cá nhân, rằng, những biểu cảm trên gương mặt của Bảo Thanh thay đổi, kể cả vui cũng không phải một nét mặt. Còn buồn thì, khỏi phải nói, Bảo Thanh là "nữ hoàng nước mắt" cũng chẳng sai.
Kỷ niệm thì quá nhiều, nhưng không khí làm phim khiến cho tôi cảm giác như một gia đình, thân thiết vô cùng. Đúng như cô bé Dương nói, đây là một gia đình đi đóng phim chứ không phải là đi đóng phim về gia đình. Những cảnh đó chúng tôi được sự bàn bạc với đạo diễn sáng tạo hơn nhiều. Kịch bản đôi khi có chỗ trầm, bi luỵ nhưng khi chúng tôi góp ý với đạo diễn để thay đổi, đạo diễn cũng đồng ý.
Phim chủ yếu quay ở Hà Nội, nên chúng tôi không có nhiều khó khăn trong lúc quay. Bảo Hân là cô bé khiến đoàn luôn có nhiều tiếng cười. Cô có 2 lần ngã đập mặt vào máy quay nhưng vẫn cười toe toét. Bảo Hân còn hay nói nhịu vì phải tập nói nhanh mà còn phải rõ tiếng nên mới thế.
Thu Linh , Nữ - 27 Tuổi
Trong phần ngoại truyện, Huệ yêu Quốc say đắm, liệu đó có phải điều bản thân chị cũng mong muốn ở Huệ?
Thu Quỳnh: Người phụ nữ nào cũng cần có 1 bờ vai dù chỉ là để tựa nhè nhẹ. Huệ cũng vậy, khi đã thấy Quốc đủ kiên trì và chân thành, cô ấy sẽ yên tâm mở lòng để trái tim có thể rung động và yêu đương.
Hoàng Linh , Nữ - 24 Tuổi
- Chị Thu Quỳnh có hài lòng với những gì đã làm được?" alt=""/>Giao lưu với các diễn viên Trung Anh, Thu Quỳnh, Tuấn Tú 'Về nhà đi con'Hồi tưởng lại cuộc sống năm 21 tuổi, đôi lần chị Sự không kìm được nước mắt. Hoàn cảnh gia đình khó khăn, chị rời quê Hà Tĩnh vào miền Nam làm thuê. Chị làm công nhân và thuê nhà trọ ở tỉnh Đồng Nai.
Đêm đó, chị trở về nhà sau khi tan làm ca 3. Trong lúc nấu ăn, bình ga bỗng dưng phát nổ, phút chốc phòng trọ bén lửa. Cô gái trẻ hoảng loạn tung cửa chạy ra ngoài. Ban đầu, chị Sự còn tỉnh táo nhưng sau đó dần hôn mê.
Lúc tỉnh lại ở Bệnh viện Chợ Rẫy TP.HCM, nữ công nhân còn nghĩ chắc mình chỉ nằm viện vài ngày. Nhưng không, chị Sự bị bỏng với thương tật gần 50%, phải nằm viện hơn 2 tháng.
Bên cạnh nỗi đau về thể xác, tinh thần của chị Sự cũng sụp đổ hoàn toàn. Chị dần khép mình, tự ti, trầm cảm, không muốn gặp người khác. Lúc đó, người túc trực bên cạnh chị chính là mẹ.
Trong chương trình Gõ cửa thăm nhà, chị Sự kể: “Lúc đó, viện phí phải chi trả khoảng 170 triệu đồng, trong đó bảo hiểm chi 20%. Nhà tôi ở quê nghèo khổ, làm gì mà có số tiền lớn như thế. Mẹ thấy trong nhà có cái nào bán được đều đem bán sạch”.
Xuất viện với một cơ thể chằng chịt sẹo bỏng, tay, chân, cổ bị co rút, chị được mẹ đưa về quê chăm sóc. Mặc cảm, chị không dám ra ngoài, cũng chẳng có việc để làm. Tháng năm đó, chị phụ thuộc hoàn toàn vào gia đình, nhất là mẹ ruột.
“Mẹ tôi cũng lớn tuổi, mỗi ngày đều ra chợ bán trầu cau. Mọi sinh hoạt cá nhân của tôi đều nhờ mẹ hỗ trợ. Tôi nhận ra mẹ đang phải nuôi mình lần thứ hai, sinh tôi ra thêm một lần nữa”, chị Sự khóc.
Lòng hiếu thảo buộc chị Sự phải mạnh mẽ, tìm cách mưu sinh. Một năm rưỡi sau, chị Sự vào lại TP.HCM để đăng ký các chương trình phẫu thuật từ thiện. Khi tay bắt đầu cử động trở lại, chị về Bình Dương bán vé số, xin làm công nhân cắt chỉ…
Chị chi tiêu rất tiết kiệm, tiền tích góp đều để dành lo thuốc men và chi phí cho ca phẫu thuật tiếp theo.
Nữ lao công hát ở phòng trà
Trong lần phẫu thuật cuối cùng, người con gái quê Hà Tĩnh tình cờ gặp gỡ anh Võ Bình Hòa (51 tuổi, TP.HCM). Anh Hòa cũng đến bệnh viện đăng ký phẫu thuật miễn phí. Vết thương của anh còn nặng nề hơn chị Sự.
Anh bị bỏng xăng, thương tật đến 93%. Trong 3 tháng nằm viện, bác sĩ luôn thông báo với người nhà rằng tình trạng của anh khó qua khỏi. Vậy mà, anh tỉnh lại, tập đi trong sự ngỡ ngàng của các bác sĩ điều trị.
Lần đầu gặp chị Sự, anh Hòa mạnh dạn đến làm quen, xin số điện thoại. “Mục đích ban đầu của tôi là nhờ Sự thông báo lịch phẫu thuật miễn phí. Về sau, cả hai trò chuyện nhiều, hiểu nhau và dần có tình cảm”, anh Hòa chia sẻ.
Dù sức khỏe yếu nhưng anh Hòa vẫn thường chạy về Bình Dương thăm chị Sự. Tới lui hơn một năm, cả hai quyết định kết hôn, dọn về sống chung.
Qua nhiều năm, anh Hòa và chị Sự vẫn chỉ có tờ giấy đăng ký kết hôn, chứ chưa làm đám cưới, ra mắt hai họ. Hai người luôn mơ về một ngày kinh tế khá giả hơn. Khi đó, cả hai sẽ tổ chức một buổi tiệc báo hỷ nhỏ ở nhà hàng, bù đắp những thiệt thòi đã qua.
Hiện tại, vợ chồng chị Sự mưu sinh bằng nghề gom rác ở các chung cư. Công việc đòi hỏi hai người phải thức dậy từ 3-4h sáng và làm đến 10h.
Ngoài làm công nhân vệ sinh, chị Sự đi hát ở các phòng trà đến 1-2h sáng mới về đến nhà. Vừa ngả lưng vài tiếng, chị lại phải thức dậy thay đồ lao công đi làm cùng chồng đến trưa.
Anh Hòa nói: “Nhiều đêm thiếu ngủ, Sự phải dựa vào vai tôi hoặc ra thùng xe rác ngủ tạm. Chợp mắt một lúc, Sự lại cùng tôi làm việc. Lúc đầu, tôi thấy vợ như vậy thì xót, không muốn cô ấy đi hát nữa. Thế nhưng, Sự nói đó là đam mê, mà cô ấy cũng có năng khiếu nên tôi không cản nữa”.
Cơ duyên nữ lao công bước vào nghề hát cũng thật bình dị. Lần đó, nhạc sĩ Hồng Xương Long ra bài hát mới. Chị Sự thấy bài này hay nên hát thử rồi gửi tin nhắn cho anh Long và bày tỏ sự ngưỡng mộ.
Không ngờ, nam nhạc sĩ thấy chị Sự hát hay nên cho phép thu âm, làm MV bài hát đó. “Khi đăng tải bài hát lên YouTube, lượt xem tăng quá trời, tôi mừng lắm. Từ đó, tôi có động lực ra thêm một số sản phẩm và đi hát phòng trà, tham gia cuộc thi Giọng ca vàng Bolero”, chị Sự cho biết.
Nữ lao công hi vọng đam mê ca hát và công việc gom rác sẽ mang đến thu nhập ổn định cho gia đình. Chị ước có tiền mua được một ngôi nhà và thực hiện ước mơ về thăm mẹ già sau nhiều năm xa cách.
" alt=""/>Nữ lao công sáng đi gom rác, tối hát phòng trà mơ về đám cưới giản dị